Nhiều lúc cảm giác mình thật thụ động với cuộc sống nhưng trước đây khi bận rộn suốt ngày lu bu với những chuyện ko đâu, thực sự đôi lúc tui cảm thấy mệt mỏi ko cố gắng nổi, nhưng dẫu sao cái cảm giác mệt mỏi ấy cũng có lẽ thoải mái hơn nhiều cảm giác nhàn nhã bi giờ.
Đi làm rồi, thời gian ko còn nhiều cho việc ngồi một chỗ nữa. Như vậy lại thấy hay, có lẽ sẽ cảm thấy quý thời gian mình hơn. Những ngày đầu vào môi trường mới, rất nhiều cái mình phải học. Tuy công việc chưa đến nỗi áp lực nhưng vẫn thấy hơi mệt. 8h tiếng ngồi trong phòng kín, ko thấy mặt trời đâu. hihi. Song đây cũng là một mốc quan trọng trong cuộc đời. Chúc sự phụ có quyết định hợp lý nhé. Shop nữa, em tập trung cho kỳ thi tới tốt nhé. Tiền triệu cho một kỳ thi đấy. Tôi cũng vậy. học AV nữa. Càng rốt càng học, đến giỏi mới được
Một cuốn nhật lý hay nhất, ý nghĩa nhất mà tôi đã từng đọc. Đã thầm nhắc nhở mình phải đọc cuốn nhật ký đấy, ấy vậy mà hôm nay mới có thể đọc được. Dành gần hai tiếng của buổi tối cuối tuần cho cuốn nhật ký mà cả dân tộc Việt Nam này tự hào với thế giới, với người Mỹ. Tôi hiểu được lý do tại sao VN thắng Mỹ, hy sinh biết bao nhiêu người con, rất nhiều những bà mẹ mất con, chồng mất vợ, con mất cha...họ đã xây dựng nên một sự yên bình cho chúng ta ngày nay. Chị là chiến sĩ cộng sản tiêu biểu cho ý chí kiên cường của một dân tộc đã đổ cả xương máu của mình cho độc lập, tự do.
Chị nói có ba điều mà chúng ta nên có: Lý tưởng, Sự nghiệp và tình yêu. Ngay cả trong thời đó mà Chị đã nhận thấy được những điều ấy, vậy mà bản thân mình cũng chưa làm được gì cho bản thân, cho mọi người. Cảm ơn Chị đã cho em một bài học.
Đứng trước 2 lựa chọn, ta ko biệt cái nào tốt hơn, ta suy nghĩ, ta hỏi nhiều người có nhiều ý kiến đưa ra theo nhiều chiều khác nhau rùi ta lại suy nghĩ và rùi......lại hỏi lại phân vân rùi lại suy nghĩ. một vong luẩn quẩn, thời gian ko đợi ta, cơ hội cũng ko đợi ta nhưng ta thì lại phân vân. tui ghét nhất làm cái gì mà ko gọn, cứ lương ương nhưng giờ chính tôi lại đang lương ương, đang lưỡng lự....................tôi muốn thoát ra nhưng ko thể........
Giá như ta cứ nhỏ mãi, ko phải suy nghĩ gì, ko phải lo lắng gì thì tốt quá nhưng ta đang lớn và ta bắt buộc phải lớn, thậm chí là phải chiến đấu với sự thay đổi của cuộc sống, phải cố gắng tồn tại trong xã hội mà ko bị cuốn theo nó...
Đi phỏng vấn và thấy mình thật non nớt, thiếu cái mà họ gọi là kinh nghiệm.!!nhưng rất tiếc đó lại là sự thật - một tảng băng to đùng nhưng đôi lúc vì sương mù ta ko nhận ra nó để rồi đến lúc đâm phải nó và bị đau!!( trời sao giống tàu Titanic quá ta!).
Trước khi đi phỏng vấn mặc dù có đôi chút hồi hộp, ko tự tin nhưng ta luôn tin ta sẽ làm được mọi thứ, nhưng sự thật ko phải vậy, vẫn cứ nghe quen tai câu " 9x thừa tự tin nhưng thiếu kĩ năng" nhưng ta ko ngờ câu đó vận dụng vào mình cũng được nữa!! kaka.
Nhưng cuộc sống vẫn trôi và ta phải quyết định, giống thầy Dũng vẫn nói: "cuộc đời là một chuỗi những vấn đề ....." ( ko nhớ chính xác nữa nên ko dám viết hết câu sợ viết dô sai...) nhưng đại loại là "một chuỗi nhưng vấn đề phải giải quyết và một chuỗi các quyết định cần phải ra" và cuối cùng cho dù có lặp đi lặp lại cái vong suy nghĩ luẩn quẩn lúc đầu đã nói đó thì ta vẫn phải ra cái gọi là " QUYẾT ĐỊNH"
Và giờ tôi đã có quyết định của mình khi đâm phải cục băng to đùng hôm vừa rùi!! kaka!! khi quyết định được rùi được trở về trạng thái ko suy nghĩ thật là thoải mái biết bao!! sao mà tôi thích cái trạng thái này đến vậy cơ chứ!!...............một ngày nào đó nếu tôi ko thích nó nữa .........khi đó tôi biết tôi ko còn là tôi nữa...........và lúc đó tương đương với hình ảnh thế nào ta???.....là một người già dặn hơn hay là một ......cái xác nhỉ?..ai mà biết được chứ!! kệ đi suy nghĩ làm gì cho mệt!!kaka
Ko biết nghe ở đâu nữa nhưng tôi vẫn rất tâm đắc câu này, mà ko nhớ rõ chính xác câu đó đâu đại loại ý nó là:" cuộc đời chắc chắn sẽ làm ta ngã nhưng quan trọng là ta chọn đứng dậy sau khi ngã hay nằm bẹp ở đó lun mà thui" kaka, về phân mình chắc chắn tôi luôn chọn đứng lên!!!nhưng sau lần ngã này tôi có lẽ biết chính xác mình cần phải xác định lại cái được gọi là "thừa tự tin mà thiếu kĩ năng".......kaka!có một bài học đã được rút ra sau một cơ số thời gian suy nghĩ - mặc dù nó ko nhiều nhưng ít ra cũng là thay đổi phải ko?? kaka cái đó đã được gọi là lớn lên chưa nhỉ? chắc chưa đủ nhưng cũng là có nhúc nhích chứ ko đứng yên - quyết định vậy đi!!phải tập để bữa sau quyết định nhanh hơn mới được!!....thế nhé!!
- Volcano -
STT | Hoạt động | Thời gian(h) /Ngày | Tỷ trọng %/ Ngày | Ghi chú | |
1 | Ngủ | Ngủ tối | 6.45h | 26.8% | Giảm xuống 7.2h/N |
Ngủ trưa | 0.91 | 3.8 | |||
2 | Vệ sinh cá nhân | 0.8 | 3.3 | Giảm xuống 0.7 | |
3 | Đi xe bus | 1.92 | 8 | Giảm xuống 1.9 | |
4 | Học tiếng Anh | 4 | 16.6 | Tăng lên 4.2 | |
5 | Học nhân sự | 2.6 | 10.8 | Tăng lên 2.8 | |
6 | Nghỉ ngơi, giải trí | Đi dạo | 0.45 | 1.8 | Tăng 0.5 |
Tập thể dục | 0.14 | 0.58 | Tăng lên 0.4 | ||
Xem ti vi | 0.6 | 2.5 | Giảm xuống 0.5 | ||
Đọc báo + check mail | 0.658 | 2.84 | Tăng 0.7 | ||
7 | Ăn uống | 1.2 | 5 | Giữ nguyên | |
8 | Đi chơi, giao lưu với bạn bè, | 3.58 | 14.9 | Giảm xuống 2.1h/ ngày | |
9 | Học tin học | 0.002 | 0.2 | Tăng lên 0.5h | |
10 | Phương pháp luận sáng tạo | 0.08 | 0.33 | Tăng lên 0.5h | |
11 | Đọc sách kỹ năng | 0.61 | 2.5 | Tăng lên 0.8h | |
12 | Total | 24h | 100% | 24h |
BẢNG SINH HOẠT CÁ NHÂN ( 20/05 – 26/05/2011) – một tuần
Rút kinh nghiệm từ tuần tới cần nâng cao tính kỷ luật hơn nữa. Bắt đầu đưa vào sử dụng Danh sách chủ và danh sách hàng ngày. Áp dụng nguyên tắc Veggie!
John là một ông lão ít nói và thông thái. Ông thường ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn mọi người qua lại. Đôi khi ông vẫy tay chào họ. Một hôm, cô cháu gái nhỏ của ông John ngồi xuống cạnh ông mình, và cả hai cùng nhìn những người qua lại trước nhà họ.
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Người đàn ông không nói gì, anh ta quay đi. Một lát sau, một chiếc ôtô dừng lại bên vệ đường. Người đàn ông trên xe đỡ vợ con mình xuống xe. Người vợ hỏi ông John có thể mua một ít thức ăn cho bọn trẻ ở đâu, còn người đàn ông ở lại chỗ chiếc xe. Anh ta lại gần ông John và hỏi:
- Thưa ông, nơi này sống có tốt không ạ?
Vẫn như lần trước, ông John hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi thì thế nào?
Người đàn ông tươi cười :
- Ở đó, mọi người sống rất thân thiết, luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau. Chúng tôi không muốn ra đi chút nào, nhưng vì điều kiện làm việc nên phải chuyển tới đây.
Ông John nở một nụ cười ấm áp:
- Đừng lo, nơi này cũng giống như nơi anh vừa đi khỏi đấy mà, cũng tốt lắm!
Vợ con người đàn ông quay lại, họ cảm ơn và tạm biệt hai ông cháu John rồi lái xe đi. Khi chiếc xe đã đi xa, cô cháu nhỏ cất tiếng hỏi ông:
- Ông ơi, tại sao ông nói với người thứ nhất là nơi đây không tốt lành còn với người thứ hai ông lại nói là một nơi tuyệt vời?
Ông John âu yếm nhìn vào đôi mắt xanh băn khoăn của đứa cháu nhỏ và bảo:
- Cháu ạ, dù có đi đến đâu, mỗi người vẫn mang thái độ của chính mình đối với cuộc sống đi theo. Chính thái độ của riêng mình, cộng với phản ứng của những người xung quanh với thái độ đó thì nơi mới đến có thể rất tồi tệ, hoặc rất tuyệt vời theo cảm giác của riêng họ mà thôi.
http://www.lamchame.com
MR BISHOP
Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm. ..".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
-. ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm. ..".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
-. ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
Giỏi ! Giỏi ! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.
http://www.lamchame.com
mr bishop
Được tạo bởi Blogger.