Nhiều lúc cảm giác mình thật thụ động với cuộc sống nhưng trước đây khi bận rộn suốt ngày lu bu với những chuyện ko đâu, thực sự đôi lúc tui cảm thấy mệt mỏi ko cố gắng nổi, nhưng dẫu sao cái cảm giác mệt mỏi ấy cũng có lẽ thoải mái hơn nhiều cảm giác nhàn nhã bi giờ.
Đi làm rồi, thời gian ko còn nhiều cho việc ngồi một chỗ nữa. Như vậy lại thấy hay, có lẽ sẽ cảm thấy quý thời gian mình hơn. Những ngày đầu vào môi trường mới, rất nhiều cái mình phải học. Tuy công việc chưa đến nỗi áp lực nhưng vẫn thấy hơi mệt. 8h tiếng ngồi trong phòng kín, ko thấy mặt trời đâu. hihi. Song đây cũng là một mốc quan trọng trong cuộc đời. Chúc sự phụ có quyết định hợp lý nhé. Shop nữa, em tập trung cho kỳ thi tới tốt nhé. Tiền triệu cho một kỳ thi đấy. Tôi cũng vậy. học AV nữa. Càng rốt càng học, đến giỏi mới được
Một cuốn nhật lý hay nhất, ý nghĩa nhất mà tôi đã từng đọc. Đã thầm nhắc nhở mình phải đọc cuốn nhật ký đấy, ấy vậy mà hôm nay mới có thể đọc được. Dành gần hai tiếng của buổi tối cuối tuần cho cuốn nhật ký mà cả dân tộc Việt Nam này tự hào với thế giới, với người Mỹ. Tôi hiểu được lý do tại sao VN thắng Mỹ, hy sinh biết bao nhiêu người con, rất nhiều những bà mẹ mất con, chồng mất vợ, con mất cha...họ đã xây dựng nên một sự yên bình cho chúng ta ngày nay. Chị là chiến sĩ cộng sản tiêu biểu cho ý chí kiên cường của một dân tộc đã đổ cả xương máu của mình cho độc lập, tự do.
Chị nói có ba điều mà chúng ta nên có: Lý tưởng, Sự nghiệp và tình yêu. Ngay cả trong thời đó mà Chị đã nhận thấy được những điều ấy, vậy mà bản thân mình cũng chưa làm được gì cho bản thân, cho mọi người. Cảm ơn Chị đã cho em một bài học.
Đứng trước 2 lựa chọn, ta ko biệt cái nào tốt hơn, ta suy nghĩ, ta hỏi nhiều người có nhiều ý kiến đưa ra theo nhiều chiều khác nhau rùi ta lại suy nghĩ và rùi......lại hỏi lại phân vân rùi lại suy nghĩ. một vong luẩn quẩn, thời gian ko đợi ta, cơ hội cũng ko đợi ta nhưng ta thì lại phân vân. tui ghét nhất làm cái gì mà ko gọn, cứ lương ương nhưng giờ chính tôi lại đang lương ương, đang lưỡng lự....................tôi muốn thoát ra nhưng ko thể........
Giá như ta cứ nhỏ mãi, ko phải suy nghĩ gì, ko phải lo lắng gì thì tốt quá nhưng ta đang lớn và ta bắt buộc phải lớn, thậm chí là phải chiến đấu với sự thay đổi của cuộc sống, phải cố gắng tồn tại trong xã hội mà ko bị cuốn theo nó...
Đi phỏng vấn và thấy mình thật non nớt, thiếu cái mà họ gọi là kinh nghiệm.!!nhưng rất tiếc đó lại là sự thật - một tảng băng to đùng nhưng đôi lúc vì sương mù ta ko nhận ra nó để rồi đến lúc đâm phải nó và bị đau!!( trời sao giống tàu Titanic quá ta!).
Trước khi đi phỏng vấn mặc dù có đôi chút hồi hộp, ko tự tin nhưng ta luôn tin ta sẽ làm được mọi thứ, nhưng sự thật ko phải vậy, vẫn cứ nghe quen tai câu " 9x thừa tự tin nhưng thiếu kĩ năng" nhưng ta ko ngờ câu đó vận dụng vào mình cũng được nữa!! kaka.
Nhưng cuộc sống vẫn trôi và ta phải quyết định, giống thầy Dũng vẫn nói: "cuộc đời là một chuỗi những vấn đề ....." ( ko nhớ chính xác nữa nên ko dám viết hết câu sợ viết dô sai...) nhưng đại loại là "một chuỗi nhưng vấn đề phải giải quyết và một chuỗi các quyết định cần phải ra" và cuối cùng cho dù có lặp đi lặp lại cái vong suy nghĩ luẩn quẩn lúc đầu đã nói đó thì ta vẫn phải ra cái gọi là " QUYẾT ĐỊNH"
Và giờ tôi đã có quyết định của mình khi đâm phải cục băng to đùng hôm vừa rùi!! kaka!! khi quyết định được rùi được trở về trạng thái ko suy nghĩ thật là thoải mái biết bao!! sao mà tôi thích cái trạng thái này đến vậy cơ chứ!!...............một ngày nào đó nếu tôi ko thích nó nữa .........khi đó tôi biết tôi ko còn là tôi nữa...........và lúc đó tương đương với hình ảnh thế nào ta???.....là một người già dặn hơn hay là một ......cái xác nhỉ?..ai mà biết được chứ!! kệ đi suy nghĩ làm gì cho mệt!!kaka
Ko biết nghe ở đâu nữa nhưng tôi vẫn rất tâm đắc câu này, mà ko nhớ rõ chính xác câu đó đâu đại loại ý nó là:" cuộc đời chắc chắn sẽ làm ta ngã nhưng quan trọng là ta chọn đứng dậy sau khi ngã hay nằm bẹp ở đó lun mà thui" kaka, về phân mình chắc chắn tôi luôn chọn đứng lên!!!nhưng sau lần ngã này tôi có lẽ biết chính xác mình cần phải xác định lại cái được gọi là "thừa tự tin mà thiếu kĩ năng".......kaka!có một bài học đã được rút ra sau một cơ số thời gian suy nghĩ - mặc dù nó ko nhiều nhưng ít ra cũng là thay đổi phải ko?? kaka cái đó đã được gọi là lớn lên chưa nhỉ? chắc chưa đủ nhưng cũng là có nhúc nhích chứ ko đứng yên - quyết định vậy đi!!phải tập để bữa sau quyết định nhanh hơn mới được!!....thế nhé!!
- Volcano -
STT | Hoạt động | Thời gian(h) /Ngày | Tỷ trọng %/ Ngày | Ghi chú | |
1 | Ngủ | Ngủ tối | 6.45h | 26.8% | Giảm xuống 7.2h/N |
Ngủ trưa | 0.91 | 3.8 | |||
2 | Vệ sinh cá nhân | 0.8 | 3.3 | Giảm xuống 0.7 | |
3 | Đi xe bus | 1.92 | 8 | Giảm xuống 1.9 | |
4 | Học tiếng Anh | 4 | 16.6 | Tăng lên 4.2 | |
5 | Học nhân sự | 2.6 | 10.8 | Tăng lên 2.8 | |
6 | Nghỉ ngơi, giải trí | Đi dạo | 0.45 | 1.8 | Tăng 0.5 |
Tập thể dục | 0.14 | 0.58 | Tăng lên 0.4 | ||
Xem ti vi | 0.6 | 2.5 | Giảm xuống 0.5 | ||
Đọc báo + check mail | 0.658 | 2.84 | Tăng 0.7 | ||
7 | Ăn uống | 1.2 | 5 | Giữ nguyên | |
8 | Đi chơi, giao lưu với bạn bè, | 3.58 | 14.9 | Giảm xuống 2.1h/ ngày | |
9 | Học tin học | 0.002 | 0.2 | Tăng lên 0.5h | |
10 | Phương pháp luận sáng tạo | 0.08 | 0.33 | Tăng lên 0.5h | |
11 | Đọc sách kỹ năng | 0.61 | 2.5 | Tăng lên 0.8h | |
12 | Total | 24h | 100% | 24h |
BẢNG SINH HOẠT CÁ NHÂN ( 20/05 – 26/05/2011) – một tuần
Rút kinh nghiệm từ tuần tới cần nâng cao tính kỷ luật hơn nữa. Bắt đầu đưa vào sử dụng Danh sách chủ và danh sách hàng ngày. Áp dụng nguyên tắc Veggie!
John là một ông lão ít nói và thông thái. Ông thường ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn mọi người qua lại. Đôi khi ông vẫy tay chào họ. Một hôm, cô cháu gái nhỏ của ông John ngồi xuống cạnh ông mình, và cả hai cùng nhìn những người qua lại trước nhà họ.
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Người đàn ông không nói gì, anh ta quay đi. Một lát sau, một chiếc ôtô dừng lại bên vệ đường. Người đàn ông trên xe đỡ vợ con mình xuống xe. Người vợ hỏi ông John có thể mua một ít thức ăn cho bọn trẻ ở đâu, còn người đàn ông ở lại chỗ chiếc xe. Anh ta lại gần ông John và hỏi:
- Thưa ông, nơi này sống có tốt không ạ?
Vẫn như lần trước, ông John hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi thì thế nào?
Người đàn ông tươi cười :
- Ở đó, mọi người sống rất thân thiết, luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau. Chúng tôi không muốn ra đi chút nào, nhưng vì điều kiện làm việc nên phải chuyển tới đây.
Ông John nở một nụ cười ấm áp:
- Đừng lo, nơi này cũng giống như nơi anh vừa đi khỏi đấy mà, cũng tốt lắm!
Vợ con người đàn ông quay lại, họ cảm ơn và tạm biệt hai ông cháu John rồi lái xe đi. Khi chiếc xe đã đi xa, cô cháu nhỏ cất tiếng hỏi ông:
- Ông ơi, tại sao ông nói với người thứ nhất là nơi đây không tốt lành còn với người thứ hai ông lại nói là một nơi tuyệt vời?
Ông John âu yếm nhìn vào đôi mắt xanh băn khoăn của đứa cháu nhỏ và bảo:
- Cháu ạ, dù có đi đến đâu, mỗi người vẫn mang thái độ của chính mình đối với cuộc sống đi theo. Chính thái độ của riêng mình, cộng với phản ứng của những người xung quanh với thái độ đó thì nơi mới đến có thể rất tồi tệ, hoặc rất tuyệt vời theo cảm giác của riêng họ mà thôi.
http://www.lamchame.com
MR BISHOP
Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm. ..".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
-. ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm. ..".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
-. ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
Giỏi ! Giỏi ! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.
http://www.lamchame.com
mr bishop
1. KẾ HOẠCH CHI TIẾT
STT | THỜI GIAN THỰC HIỆN | NỘI DUNG THỰC HIỆN | KẾ HOẠCH CHI TIẾT | MỤC TIÊU CẦN ĐẠT | KẾT QUẢ |
1 | 9/05 - 20/06 | Ôn thi tiếng Anh B | 1. Ngữ pháp 2. Từ vựng 3. Nghe 4. Nói | Nắm vững ngữ pháp và vận dụng được trong bài tập Mỗi ngày thuộc 3 từ - Mỗi ngày 30phút nghe Thành thạo 10 chủ đề | Đậu bằng B với kết quả 20/30 |
17/05–22/05 (Tuần 1) | Ngữ pháp | - 6 thì ( simple present, present continuous, past simple, present perfect, the past continuous, The past pertfect - Mệnh đề ( IF, wish, IF only) - Các dạng so sánh của tính từ - Cách dùng Used to/will/would diễn tả thói quen - So…that, such…that, - So that & in order that, so as to & In order to - Enough & Too ….to - Thể nhờ bảo ( have & get) - Cấu trúc dạng bị động của các thì - Some/Any/ - Every/Each - Noun - Every/Each | Hiểu và vận dụng vào làm được bài tập một cách thành thạo | ||
Từ vựng | Mỗi ngày thuộc được 3 từ mới Trước khi viết 3 từ tiếp theo phải viết lại 3 từ trước của ngày hôm trước | Có một vốn từ nhất định cho bài thi B | |||
Nghe | - Mỗi ngày nghe ít nhất 30 phút trong cuốn ôn thi B - 1 tuần phải nghe, hiểu sơ nội dung 2 bài hát ( Every day I love you, Don’t cry Joni, ) cứ 2 ngày post lên blog cho mọi người xem - Lên kế hoạch nghe trên phần mềm luyện TOEIC | - Nghe kết hợp với làm bài trong cuốn B - Các bài hát đó phải hiểu được đại ý nội dung của nó | |||
Nói | - Soạn 3 chủ đề đầu tiên trong chương trình của ĐHQG | Thuộc được cả 3 chủ đề trên và chuẩn bị được những câu hỏi dự kiến sẽ bị hỏi | |||
23/5-19/6. Thực hiện theo kế hoạch chung | |||||
2 | 15-12/06 | Ôn thi tin học | Các thủ thuật cơ bản trong sử dụng Ms Word, công cụ Excel và powerpoint | Thực hiện ở mức thành thạo để phục vụ cho công việc sau này đi làm | Thi đậu bằng A tin học của ĐH KHTN |
15-22/05 | Ôn Word | Mỗi ngày từ 22h đến 23h30 dành cho việc học tin học Mượn và tìm kiếm các tài liệu hướng dẫn cách thực làm bài | Thành thạo được các thủ thuật này. Trong một tuần phải thực hiện được các thao tác cơ bản này | ||
23/05-05/06 | Ôn Excel | Thời gian từ 22h đến 23h30 mỗi ngày để học | Làm được các bài tập ở trình độ A | ||
06-12/06 | Ôn Powerpoint | Vẫn sử dụng khung giờ đó cho việc học powerpoint | Tự tin làm được các bài powerpoint hấp dẫn, đẹp mắt | ||
3 | 15/5-12/06 | Quản trị nhân sự | P sách quản trị nhân sự P sách về kỹ năng giao tiếp P sách về các nghị định, luật ban hành | Chuẩn bị một cách tốt nhất trước khi có một công việc về nghề nhân sự . | Có ASK vững chắc và có thể làm được việc ngay |
Mr Toni
Người Nhật có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một bát mì truyền thống để cùng nhau ôn cố tri tân.
21h đêm Giao Thừa, quán mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho lễ Tất Niên của nhà mình… Tiếng chuông gió trước của vang lên, ông ra mở cửa: Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối: Ông bà có thể cho ba mẹ con chúng tôi một bát mì được không? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay vào dặn bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành. Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi: Mẹ ơi, liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không? Người mẹ nhẹ nhàng nói: chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé! Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại...
Một năm qua đi rất nhanh... Lại đến sau 21h Giao Thừa sang năm, ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước Ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tụy hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong dặn bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói: Ông ạ, hãy làm một bát như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới. Xong, người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối: Được ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật quý hóa rồi...
Lại thêm một năm nữa. Ông Bà đã đặt lên tấm biển con giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, dành cho họ. Nhưng mãi sau 21h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm Giao Thừa cả và ai cũng có ý vừa nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba Mẹ Con trở lại…
Rồi lại một cái Tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán thì tiếng chuông vang lên… Ông ra mở, mọi người nhìn ra theo. Ba người : một phụ nữ lịch lãm và 2 cậu thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia. Ông chủ khiêm nhường nhắc: Thưa, chỗ này đã được dành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi. Người phụ nữ ngẩng lên: Xin cho ba chúng tôi Một Bát Mì… Trời ơi… Mọi người đều quay hết về phía họ: Phải chăng các vị là Ba Mẹ Con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu...
Dạ vâng, là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn, chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất Niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ đó chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua… Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhau.
http://chungta.com/Desktop.aspx/ChungTa-SuyNgam/Suy-ngam/Nhung_cau_chuyen_cam_dong/
mr bishop
Được tạo bởi Blogger.